• 500,000 vnđ •
Tôi ngồi xuống trước tờ giấy trắng. Bên ngoài, sương vẫn rơi dày trên những tán cây, từng giọt nước chảy dài trên ô cửa. Tôi cầm bút, nhưng chưa vẽ ngay. Trong lòng, có chút bồn chồn - như thể mình đang đi trên một con đường vừa quen, vừa lạ.
Tôi hít một hơi sâu.
Mandala là vòng tròn, là sự trở về. Nhưng trước khi trở về, tâm thức đôi khi còn những lăn tăn, như mặt hồ chưa lặng gió. Tôi ngồi đó, để những lăn tăn tự lắng xuống. Khi bút chạm giấy, những nét đầu tiên còn run nhẹ, nhưng rồi chúng dần ổn định, như một dòng sông tìm lại nhịp chảy của nó.
Tôi đã dành 96 giờ để vẽ bức tranh này - nhưng thực ra, đó không phải là 96 giờ “làm việc.” Đó là những ngày của hơi thở, của sự lắng nghe, của những khoảnh khắc tâm trí lạc đi rồi quay lại. Có lúc tôi dừng bút, ngồi yên nhìn tranh rất lâu, vì chưa biết nét tiếp theo sẽ đi về đâu. Nhưng rồi, tranh tự dẫn đường.
Mandala, theo tiếng Phạn, là “vòng tròn chứa đựng tinh túy.” Nhưng tinh túy ấy không đến từ bàn tay người vẽ, mà từ sự lặng yên của tâm khi không còn tìm kiếm điều gì.
Tôi đã vẽ trong tĩnh lặng, từng nét bút là một câu chú Om Mani Padme Hum, từng vòng tròn là một hơi thở, từng chi tiết là một khoảnh khắc trọn vẹn của hiện tại.
Ở trung tâm bức tranh, bánh xe Pháp Luân quay nhè nhẹ - nhắc rằng tất cả vẫn luôn vận hành, dù ta có nhận ra hay không.
Tôi không nghĩ đây là “một bức tranh.” Nó là một nhịp thở, một khoảng dừng.
Khi ai đó đặt nó trong không gian của mình, nó sẽ trở thành một phần của không gian đó - lặng lẽ, nhưng có mặt.
Có thể, sẽ có những ngày bạn ngồi xuống trước bức tranh và thấy lòng bình yên hơn một chút.
Cũng có thể, sẽ có những ngày bạn chẳng muốn nhìn nó. Và cũng không sao.
Vì như Mandala, như bánh xe Pháp, như những vòng tròn của cuộc sống - mọi thứ luôn đổi thay, luôn tiếp diễn.
Chỉ là, giữa những xoay vần đó, ta có một nơi để trở về.